Viết cho em thôi nhé
Buổi chiều nỗi nhớ đưa chân em lang thang lên đồi cỏ hoa lộng gió. Thỉnh thoảng em vẫn về đây như vẫn thường lần giở từng trang kỷ niệm của chúng mình. Để nghe lòng chùng xuống thật thấp. Nghe trái tim run rẩy một nhịp quen như khi em còn có anh.
Mới vừa đây thôi mà sao giờ bỗng xa xôi ngút ngàn. Đồng cỏ vẫn mượt xanh và trảng hoa vẫn ắp đầy hương sắc. Cỏ thì đùa cợt với những hạt sương tung tẩy lên chân em những nụ tình mát lạnh. Lũ hoa thì lẳng lơ cùng ong bướm khoe khoang không e thẹn tình yêu. Bình yên quá, lòng em thanh thản quá không chút ưu tư. Em ru theo gió hoang du một bài ca mộng cũ. Lời ru có cái nắng lấp lánh xuyên qua tàn lá thấp dưới trời xanh thật cao. Lời ru có giọt mưa giăng màn sau ô cửa sổ nơi anh thì thầm bên tai em một giai điệu mưa bằng những lời thơ như tiếng thở dài của đôi con tim. Lời ru có một chút tiếc thương long đong cam chịu. Một chút thôi bởi lẽ em đã tự hứa với lòng sẽ thả hết tiếc thương bay theo cơn gió cuối chiều.
Em nhìn thật xa ở phía chân trời chờ mong gió mang đến cho em một thì thầm nhắn nhủ từ môi anh. Gió vẫn vây em điệu luân vũ say lòng nhưng gió hoài vi vu những lời vô cảm. Giữa thiên nhiên đầy nắng, gió, cỏ hoa em nghe chân mình đang mọc xuống đất nâu một loài cây nhớ nhung thì phải. Cái hạt giống tương tư hôm nào mình chia nhau và em còn để dành một ít. Em đã gieo khi nào mà không nhớ. Anh có nhớ không? Em nghe đất cựa mình dưới bàn chân cho hai chiếc lá xanh nõn nà chui lên. Em còn muốn lan man đi sâu vào vũng nhớ thì chiều đã sắp tàn. Một cơn gió tím mong manh như một dải khăn voan vần vũ bên em chờ đợi. Tóc em bay và áo em bay. Em nói khẽ hơn hơi thở: hãy bay đi bay đi những nỗi niềm bay đi. Cơn gió tím như quấn cuộn lấy em rồi lượn lên cao đưa buổi chiều nhung nhớ của em vút xa về trời. Em mang một thông điệp trong tên mình. Những cánh hoa chuông trắng muốt…
Muguet (Nguồn: Blog Yume)