Mỗi khi chỉ còn lại một mình sau những lo toan và bận rộn, em lại nghĩ đến anh và em cảm thấy như anh vẫn đang ở bên em. Những ồn ào vội vã của cuộc sống bỗng trở nên thật nhẹ nhàng khi em nhận ra rằng anh luôn nghĩ đến em, trái tim em chợt cảm thấy ấm áp khi nghĩ về những kỷ niệm của ngày xưa và cả dự định của chúng mình.
Em vẫn còn nhớ những lần chúng ta cãi nhau, những tưởng xích mích và xung đột sẽ làm cho hạnh phúc và sự yên bình trở thành một điều gì đó xa lạ – nhưng không, sau những vụn vặt của cuộc sống, cả anh và em đều nhận ra một điều thật tuyệt diệu, đó là mâu thuẫn không làm chúng ta cách xa nhau mà còn hiểu nhau hơn, hòa hợp với nhau và trở thành một phần của nhau.
Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn. Giữa những bộn bề, em vẫn thấy ấm lòng khi nghĩ đến anh và biết rằng mình không cô đơn.
Khang Nhung – Theo Blue Mountain Art
“Thực chất của tình yêu thương là từ bỏ ý thức về bản thân mình; nhưng chính trong sự hy sinh, quên mình đi là ta đã sở hữu được điều quý nhất, tìm thấy và làm chủ được bản thân ta.” – Hegel
có lẽ sẽ chẳng bao giờ em nhận ra em yêu anh nhiều như thế?và có lẽ nếu như…….em đã không vô cảm lạnh lùng như thế này?anh biết không em từng hỏi tình yêu là gì? nhưng chẳng hề có câu trả lời chỉ là sự im lặng đến tái tê lòng?em im lặng anh im lặng và ta lặng mất nhau sau những tháng ngày xa cách?anh ag……..có bao giờ thời gian trở lại cho em tìm về những yêu thương nơi mà em hạnh phúc bên anh không?giờ đây chính em cũng không biết em phải làm gì nữa mất anh mất tình yêu mất đi cái gọi là niềm tin vào tình yêu liệu em sẽ có thể yêu vào một ngày không xa không???????????