– Nếu em không quay lại, anh sẽ không bao giờ yêu em thêm một lần nữa
Chiếc xe bus tới. Cô gái nhắm mắt, nụ cười trên môi tắt lịm. Đồng hồ chỉ đúng 5h. Trái tim chàng trai như tan vỡ.
-Tạm biệt anh, CEO Kim.
***
Một tiếng trước đó.
Buổi họp bỏ phiếu chọn chủ tịch hội đồng quản trị đã diễn ra thành công tốt đẹp với chiến thắng thuộc về CEO Kim.
Nửa bên dưới vỗ tay rầm rộ, giám đốc điều hành ngồi phịch xuống, vẻ mặt nhăn nhúm đến khổ sở. Ông lấy tay xoa ngực, ho vài tiếng ra máu. Người trợ lý vội vàng lấy khăn lau và vỗ nhẹ vào lưng. Trong cơn đỉnh điểm của xúc động, giám đốc điều hành giơ bàn tay máu me lên trời, ông la lớn:
– Công ty của tôi, tập đoàn của tôi. Thế là tất cả… đã hết rồi
Đó là tất cả những gì cô có thể nhớ về bố mình trong buổi họp định mệnh ấy.
Sau đó ông đã lao mình xuống cửa sổ tòa nhà mình đang đứng, bất chấp sự ngạc nhiên đến thẫn thờ của toàn bộ thành viên còn lại. Đúng ra, công ty này đã thuộc về ông. Đúng hơn, ông đã từng giữ vị trí chủ tịch hội đồng quản trị kiêm giám đốc điều hành. Nhưng buổi họp đột ngột hôm ấy, không kịp chuẩn bị trước, đã hất văng ông cùng bạn bè thân cận khỏi chiếc ghế sáng giá. Và làm điều đó không ai khác, chính là CEO Kim.
CEO Kim – Một chàng trai trẻ tuổi lịch lãm. Chàng trai khiến trái tim biết bao cô gái trong công ty thổn thức vì nhớ nhung. Chàng trai không chỉ galant, có phong cách, mà còn đối xử rất dịu dàng với phái nữ. Nhưng trong tất cả những người anh quen và tất cả những cô gái vẫn theo chân anh mỗi ngày, anh yêu ai, ai mới là người tình thực sự của anh, không ai hay biết. Anh đến từ đâu, đến Khang Duy này làm gì? Đó vẫn là 1 câu hỏi mở. Chỉ biết rằng, anh mới từ nước ngoài chuyển về. Công ty có điều tra lai lịch nhân viên, nhưng CEO Kim là trường hợp ngoại lệ. Anh được đích thân giám đốc kinh doanh nâng đỡ, vả lại xét về học thức, trình độ, cũng không có vấn đề gì. Vì vậy, ngoài những thứ viết sơ sài trong CV thì không ai biết gì về thân thế thật sự của anh cả.
CEO Kim, người đến với cô trong cái ngày định mệnh ấy. Cô không nhớ chính xác đó là ngày tháng năm nào, chỉ nhớ cái cảm giác khi lần đầu anh chạm vào vai con bé mười tám tuổi. Ánh mắt anh rất trong, rất đẹp, và giọng nói anh nhẹ nhàng thanh tao. Anh có vóc dáng mà nếu bất cứ đứa bạn nào của cô, kể cả trong lớp hay trong trường, nhìn thấy, nó hẳn phải ôm đầu mà rú lên: Bọn mày ơi, trai đẹp, trai đẹp…
Và cô biết, cô bị trúng tiếng sét ái tình với CEO Kim trong buổi chiều hôm ấy.
Anh vỗ nhẹ lên vai cô – con bé mười tám vẫn mải mê bắt chuồn chuồn trong vườn tại khuôn viên trong công ty, ngay sau giờ học. Và trong ánh mắt đầu tiên, anh đã nói: Này cô bé, em có ánh mắt và đôi môi rất đẹp.
Cô thẫn thờ nhìn anh, mái tóc anh ánh lên trong gió, như các chàng trai trong truyện, trong phim mà cô đã xem. Có khi, các chàng trai ấy còn không đẹp bằng. Đem ví nó với anh, bởi đó là những hình ảnh đẹp nhất mà cô biết. Lúc bấy giờ, cô chỉ tưởng tượng anh là những gì đẹp nhất đến với linh hồn cô, chạm nhẹ vào vai cô và nói rằng: Cô bé, em có ánh mắt và đôi môi rất đẹp.
Đêm hôm đó, cô đã mơ thấy anh chạm vào môi cô và đặt lên đó một nụ hôn cháy bỏng.
CEO Kim, chàng trai không chỉ đẹp trai mà còn rất giỏi trong công việc. Nghe mọi người trong công ty nói anh đã tốt nghiệp loại ưu đại học sáng giá ở nước ngoài. Thông tin, dĩ nhiên, do giám đốc kinh doanh tung ra, vì ông là người nâng đỡ anh trong tất cả mọi việc. Giám đốc kinh doanh là người rất thủ đoạn. Có thông tin nói rằng, ông muốn chiếm chiếc ghế chủ tịch của bố cô, và thường ngày cô cũng không ưa con người này. Cô chỉ không hiểu, con người giảo hoạt như thế, tại sao có thể nâng đỡ cho anh, tại sao anh có thể chơi cùng. Anh có việc cần nhờ, có thể đến với bố cô. Con người giỏi giang như anh, lại có chí tiến thủ, không sớm thì muộn cũng đạt đến chức vụ rất cao. Chơi với những người như giám đốc kinh doanh chỉ làm giảm thêm phong thái của những người như anh, và người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh không “sạch sẽ”.
Không biết là cô ngây thơ, cô dại khờ, hay chính tình yêu quá mãnh liệt của cô với anh đã làm mờ mắt…
Ngay ngày đầu tiên, cô đã đến bên phòng làm việc của bố và nói rằng: Đó sẽ là vị hôn phu của con.
Bố cô nhíu mày: Đó là CEO Kim, con người không phải tầm thường.
Cô phụng phịu: Mặc kệ tầm thường hay không tầm thường, người con muốn lấy là anh ấy.
Bố cô vỗ về con gái: Con yêu, con không biết tất cả mọi chuyện trong công ty này. Chốn thương trường, tuyệt không phải là nơi để bắt đầu một tình yêu hay một lựa chọn. Vả lại, con vẫn chưa đến tuổi kết hôn.
Cô lay vai bố: Con mặc kệ, dù đủ tuổi hay chưa đủ. Đến năm 20 tuổi, con sẽ lấy anh ấy.
Những dòng hồi tưởng ùa về bóp nghẹt trái tim cô, làm thân thể cô bị lay mạnh.
***
– Hanah Diên, anh sẽ suốt đời chăm sóc cho em.
– Anh đừng gọi tên em như thế, gọi Diên Vĩ là được rồi. Diên Vĩ là loài hoa của tình yêu. Em thích một cái tên về tình yêu
– Bố em đúng là rất biết cách lựa chọn.
– Anh biết không, bố em đặt cho em tên này để tưởng nhớ tới người mẹ đã mất của em. Mẹ là người phụ nữ rất đẹp và mẹ thích hoa Diên Vĩ.
Anh hơi nhíu mày, nhăn mặt, nhưng chỉ trong chốc lát, phong thái lại trở về như thường. Anh cười:
– Thế thì em cũng giống mẹ em, em cũng đẹp và đáng yêu như hoa Diên Vĩ. Anh đúng là rất may mắn khi có được em, chỉ tiếc là không thể trân trọng…
Cô ngạc nhiên: Không thể trân trọng cái gì, chẳng phải chúng ta sẽ làm đám cưới sao?
Anh nhìn cô, hỏi lửng: Đám cưới?
– Phải, em sẽ xin bố được làm đám cưới với anh. Chỉ cần anh gật đầu, tất cả mọi thứ, kể cả em nữa, sẽ là của anh, từ giờ phút này.
Anh quát lớn:
– Hanah Diên, Diên Vĩ, em đừng quá lố lên như thế. Chuyện cưới xin không phải trò để nghịch dại.
Cô tròn mắt:
– Anh không thích? Hay là anh không yêu em?
Anh xua tay:
– Không phải, chỉ là anh không muốn mọi thứ đến quá sớm như thế. Chúng ta vẫn cần thời gian, em còn quá nhỏ.
– Mặc kệ, em chỉ cần biết em đã yêu anh rồi. Em có thể nhờ cậy bố can thiệp để tổ chức đám cưới với anh, chỉ cần anh đồng tình ủng hộ.
Anh thở dài, ánh mắt có cái gì đó lấp lánh. Mắt anh sâu thăm thẳm, tưởng như có thể lao xuống đó được.
– Hanah Diên, suốt đời này, anh nợ một mình em.
***
– Hanah Diên, cô sẽ chết vào lúc 5h.
Bà thầy bói nhìn thẳng vào mắt cô và nói. Cô tròn mắt, trán nhăn lại, không tin vào chính mình. Những gì thầy bói nói, tuyệt không phải là thật. Nhưng đây là thầy bói giỏi nhất, đã dự đoán hầu hết mọi sự việc sẽ xảy ra của bố cô. Những gì bà ấy nói, hẳn phải có căn cứ nào đó. Nhưng tại sao cô lại phải chết? Tại sao là 5h?
– Cô chết trước cửa công ty, do ô tô đâm phải. Theo sau cô là 1 chàng trai, đó là người sẽ nợ cô suốt đời suốt kiếp
Đó có phải là anh không? CEO Kim?
***
– Đám cưới sẽ diễn ra vào ngày 5/5 âm lịch, tết Đoan Ngọ.
– Đó chẳng phải là ngày giết sâu bọ hay sao? Tại sao vào ngày ấy? Sao lại giết sâu bọ?
Bà thầy bói nói bằng giọng cố trấn tĩnh:
– Tôi đã xem ngày cho cô, và chỉ có thể là ngày ấy. Qua rồi sẽ không còn dịp nào khác.
– Thế còn 6/5, 7/5 thì sao? Qua rồi, chúng tôi vẫn có thể làm lại. Hà cớ gì phải đặt lễ cưới vào 1 ngày xui xẻo thế?
Bà thầy bói thở dài:
– Cô nghĩ thế nào thì tùy. Tôi đã báo ngày giờ cho bố cô. Đồng ý hay không, tùy ông ấy lựa chọn.
***
– Mọi việc phải tiến hành ngay vào ngày 5/5!
– Đó là ngày kết hôn của tôi. Giám đốc Kiên, ông không thể để ngày khác được sao? Tại sao lễ kết hôn của cháu mình mà ông cũng đang tâm phá hoại?
– Vấn đề không phải kết hôn hay không, mà là thời cơ sắp đến. Số cổ phiếu chúng ta có được sắp vượt lên chủ tịch hội đồng quản trị. 5/5, khi anh cưới Hanah Diên, số cổ phiếu dành cho con rể chủ tịch là 15% sẽ được chuyển đến (con rể chủ tịch được hưởng 15% cổ phiếu). Chúng ta phải chớp ngay thời cơ trước khi lão già ấy biết số cổ phiếu của bạn bè ông ta đã bị vơ vét đến chóng mặt.
– Dù sao cũng phải để qua 5/5. Ông không định để cháu họ mình phản bội cô dâu ngay chính ngày cưới chứ?
Mặt giám đốc Kiên sắc lạnh:
– CEO Kim, anh quên mối thù của bố anh hay sao? Chính chủ tịch đã cướp đi người con gái bố con anh yêu quý nhất, để bố anh đau khổ rồi lâm nạn. Người con gái ấy chính là mẹ của Hanah Diên. Người anh phải trả thù còn có cả Hanah Diên – Tống Trần Diên Vĩ.
Trái tim CEO Kim như rung lên, 1 lát, anh thở dài:
– Ông phải để tôi chuẩn bị tinh thần. Tôi chưa thực sự quyết định…
– Ta biết cháu đã yêu con bé ấy. Nhưng tình yêu là tình yêu, thù hận là thù hận. Những gì phải trả, tuyệt đối không thể bỏ qua.
***
Ngày 4/5
– Anh phải nói chuyện với em, Hanah Diên.
– Đã bảo anh đừng gọi em như thế cơ mà. Chúng ta sắp lấy nhau rồi, anh có thể gọi em là Diên Vĩ, hay thân mật hơn, bà xã yêu quý chẳng hạn.
Anh gượng cười:
– Bà xã yêu quý, chúng ta có thể cưới sớm hơn, hoặc ngừng ngày cưới đến 6/5 được không?
– Sớm hơn cái gì? Hôm nay đã là 4/5 rồi. Nếu kết hôn chỉ có thể ngay hôm nay. Mà 6/5 thì thầy bói bảo không được.
– Ừ, thì hôm nay, ngay giờ phút này. Em có thể lấy anh không? Tống Trần Diên Vĩ?
Cô gỡ bàn tay anh ra:
– Em dĩ nhiên muốn lấy anh, nhưng em muốn trước mặt đông đủ họ hàng. Thế này, cứ như đám cưới chui. Chúng ta đâu phải người bình dân, không thể tiến hành 1 đám cưới như thế. Rồi còn báo chí, họ sẽ viết những gì?
Anh thả tay khỏi người cô:
– Dù sao, anh vẫn rất yêu em, Hanah Diên.
***
2 tiếng trước đó.
Buổi họp chủ tịch hội đồng quản trị sắp bắt đầu.
Chiếc ghế giám đốc điều hành bị lay mạnh. Ông bật dậy nói lớn:
– Họp chủ tịch hội đồng quản trị? Ai họp? Họp với ai? Tại sao tôi không biết gì? Tại sao không có ý kiến của tôi, mọi người đã tự quyết định?
– Xin lỗi giám đốc, đây là ý của giám đốc kinh doanh và CEO Kim.
– CEO Kim? Không phải đang ở chỗ lễ cưới hay sao? Tại sao tới đây? Còn Diên Vĩ đâu? Con bé đã đi đâu?
– Cô Diên đang trên đường tới. Mời giám đốc tới phòng họp.
– Chúng tôi xin tuyên bố, người đảm nhận vị trí chủ tịch hội đồng quản trị là CEO Kim.
Giám đốc điều hành ngã quỵ xuống. Ông cố gắng chống tay lên bàn, nói những lời cuối cùng:
– Kim, tôi đã nâng đỡ cho anh, đã tin tưởng anh, giao cho anh chức CEO thứ 2 của công ty này, giao cả con gái cho anh. Tại sao?
– Ông không nhớ mọi chuyện 20 năm về trước hay sao? Người con gái bố con tôi yêu quý nhất, thứ cuối cùng chúng tôi có bên cạnh, ông đang tâm chiếm đoạt đi. Sau đó, bố tôi đã chết và đau khổ và thù hận. Người con gái ấy chính là người vợ quá cố của ông. Cháu bé 8 tuổi ông nhìn thấy lúc ấy chính là tôi, Đặng Vĩnh Kim.
– Thì ra, anh là con trai Đặng Vĩnh Lợi?
– Phải, ngày ấy, nếu không có ông, bố tôi đã không đau khổ đến quằn quại để rồi chịu cái chết thảm khốc như thế. Bố tôi bị tai nạn tàu đâm, ông biết không? Vụ tai nạn thảm thương ở ga tàu Tân Đại Phát. Báo chí đưa tin rầm rộ, ông có biết không? Cháu bé được người ta nhận nuôi lúc ấy cũng được đăng trên báo, ông có biết không?
– Vậy là anh đến đây để trả thù rửa hận?
– Tôi đến đây để cho ông biết, nợ máu phải trả bằng máu. Ông phải nhận những gì đáng phải nhận.
– CEO Kim!
Anh quay lại. Cô đang đứng đó, trong bộ váy cưới trắng muốt, nước mắt lưng tròng. Cô ôm ngực, người gập xuống, nước mắt lã chã. Cô chỉ thẳng mặt anh, lời nói nghẹn lại:
– Anh lợi dụng tôi… lợi dụng tình yêu của tôi, để… trả… hận
– Diên Vĩ!
– Đừng gọi tôi bằng cái tên ấy. Anh… không… đáng!
– Diên Vĩ.
– Thì ra tất cả những gì người ta nói đều đúng. Chỉ là tôi quá yêu anh, tôi mờ mắt vì anh, nên mới không nhận ra ý đồ này. Kết cục, chính tôi phải nhận. CEO Kim, anh quá tàn nhẫn.
– Chủ tịch!
Có tiếng hét lớn. Người đàn ông già nua lao ra khỏi bệ cửa sổ, tiếng rơi đánh phịch. Cô lao ra khỏi tòa nhà. Chàng trai trẻ chạy theo, đến bên con đường thẳng tắp. Chiếc xe bus trờ tới, cô cười trong nước mắt:
– Hôm nay là ngày 5/5, ngày Khuất Nguyên dìm mình xuống sông Mịch La tự vẫn. Hôm nay là ngày cưới của chúng ta, ngày cô dâu bỏ mạng. Kim, tất cả những gì anh làm chỉ để nhận những thứ của ngày hôm nay thôi sao? Chẳng lẽ kết cục chết chóc mới là thứ anh muốn?
– Nếu em không quay lại, anh sẽ không bao giờ yêu em thêm một lần nữa
Cô cười trong cay đắng:
– Yêu, anh biết thế nào là yêu? Ngay từ đầu trong lòng anh chỉ có dối trá và thù hận. Những gì anh phải nhận sẽ đau đớn hơn những gì anh có.
Chiếc xe bus tới, cô nhắm mắt, trên môi tắt nụ cười. Đồng hồ chỉ đúng 5h, trái tim anh vỡ vụn:
– Tạm biệt anh, CEO Kim.