Người ta thường hay nói về những chú chim bay thật cao, thật xa đến nơi chân trời rộng mở khi chúng trưởng thành, nhưng người ta lại chẳng để ý rằng ở một nơi chân trời xa lắm chúng luôn hướng về cội nguồn, hướng về nơi chúng đã bay đi. Trong cả cuộc đời bay của chúng, có một con đường mà chúng không bao giờ quên, đó là đường trở về.
Một ngày cuối hạ, khi những giọt nắng cuối cùng còn sót lại, len lỏi giữa sự hối hả của phố phường, tôi chợt thấy một hạt nắng vô tình đậu nơi mắt em, long lanh. Nhưng thật lạ, nắng lại chẳng hề rực rỡ. Giữa sự hối hả của phố phường đông đúc, tôi nhìn thấy dáng em, nhẹ nhàng từng bước trên con phố ồn ào. Nhìn em tôi chợt liên tưởng đến một nốt trầm trong một bản nhạc đầy sôi động. Nhìn em tôi cũng tự hỏi bước chân em đang muốn đi về đâu?
“Em à, nắng chẳng thể nào làm bừng sáng đôi mắt em được hay sao?”
Em ở đây, giữa những người quen và cả những gương mặt hoàn toàn xa lạ em vẫn đang hòa nhập. Em cười, em nói, em hỏi thăm, em làm quen, em cũng muốn mình không hề lạc lõng. Nhưng đôi mắt em vẫn nhìn về một nơi nào đó xa xôi lắm, tâm hồn em ở một không gian nào đó mà chỉ mình em biết và nụ cười của em, niềm vui của em dường như chưa bao giờ trọn vẹn.
Hôm nay, nắng đã tắt hẳn, gió lạnh thổi mái tóc em bay bay. Đôi vai gầy của em run run trong cơn gió đầu mùa. Tôi chợt thấy một giọt mưa nơi khóe mắt em, cái giọt mưa đã khiến mắt em tưởng long lanh trong ngày nắng. Tôi lại thấy dáng em cô đơn lầm lũi.
Thu, trời se se lạnh, hương hoa sữa nồng nàn, ấm áp như ôm lấy đôi vai em gầy. Nhưng giữa phố phường tấp nập, hương sữa ngọt ngào không hề sưởi ấm trái tim em. Em khẽ run nhè nhẹ, bất giác tôi nghe trong gió một từ “nhớ” thầm thì. Một từ nhớ khẽ khàng mà dường như em chỉ nói cho riêng mình em. Một từ quá bé nhỏ không thể diễn tả hết tình cảm của em đong đầy trong trái tim mỏng manh, không thể nói hết nỗi cô đơn của em giữa một vùng trời rộng lớn.
Em giỏi che giấu cảm xúc của mình, nước mắt của em thường được nuốt trọn vào trong mà chỉ một mình em biết. Em sợ, sợ những giọt nước mắt ấy sẽ khiến em yếu mềm, sẽ làm em chẳng còn ý chí, chẳng còn nghị lực để bước tiếp con đường mà em đã chọn. Đôi vai của em tuy gầy nhưng mang bao kỳ vọng, chất chứa bao ước mơ, hoài bão.
Trong con người của em có hai nửa, một nửa mạnh mẽ, kiên cường, cứng cỏi, nửa còn lại yếu mềm. Chúng cùng tồn tại song song, không cái nào hơn, không cái nào chịu kém. Nhưng cái phần yếu mềm ấy chỉ có mình em biết.
Liệu có ai biết được rằng nước mắt em đã rơi rất nhiều, khi em chỉ có một mình và nỗi nhớ của em, nỗi nhớ về chốn thân yêu mà em phải tạm xa rời. Nhớ những tiếng nói, những hình ảnh, những không gian mà luôn ấm áp với em. Nơi mà đôi mắt em luôn hướng về, trái tim và tâm hồn em luôn in dấu.
Chắc chẳng có ở nơi nào hương hoa sữa lại đặc biệt như ở quê em, thơm một mùi hương ấm áp và ngọt ngào. Và chỉ có ở nơi đó tôi mới thấy trong đôi mắt em ngập tràn hạnh phúc.
Bởi đó chính là nơi tình yêu được bắt đầu!
Em thân yêu, chú chim nào rồi cũng phải tung cánh vào bầu trời rộng lớn. Nhưng em hãy nhớ một điều đó là bầu trời luôn mở cửa chào đón em cũng như tổ ấm luôn dang rộng vòng tay đón em trở về. Hãy mạnh mẽ và dũng cảm lên như em đã từng như thế. Qua thứ hai, thứ ba,…rồi sẽ lại đến cuối tuần mà em.
Hoa sữa vẫn ngọt ngào và ấm áp chờ em trở về.
Blue