Có một nỗi nhớ không tên
Em đã tin rằng như thế
Khi người đi tới nơi xa vắng
Chỉ còn lại mình em!
Có một nỗi buồn không tên
Em gửi về những ngày xưa cũ
Có một thời đã vô cùng ủ rũ
Trước buổi chiều tà anh cứ mãi khuất xa.
Có một day dứt không tên
Một mái nhà tranh nơi khói bếp lam chiều
Nơi chợ quê vọng tiếng gõ ven đê
Là ánh mắt em thơ sáng ngời à ê đọc thơ, kể chuyện
Biết bao giờ gặp lại khi em lớn khôn?
Có một tình thương không tên
Em gửi về miền trung du đầy nắng
Nơi chị gánh gồng những nỗi lo toan
Ba mươi mấy mùa xoan vẫn còn xa ngái.
Có một niềm tin không tên
Em gửi cho anh người của tương lai phía trước
Là tình yêu như thuở mối tình đầu
Anh dành trọn cho em trong tất thảy
Những yêu thương của một thời nông nổi
Và lắng sâu của tình cuối dạt dào…
Thanh Huyền
Bài thơ thật hay và cảm động!
Nó gợi cho ta biết bao cảm xúc lắng đọng và tình cảm đẹp.
Lâu lắm rồi, chẳng thể nào lắng lòng mà làm thơ được như những ngày còn trên giảng đường đại học. Có lẽ bởi cuộc sống với những vòng quay xoành xoạch nhanh đến không ngờ của chiếc đồng hồ treo tường đã làm mình không sống chậm một chút được..
Thơ, vốn đã khó làm. Đó là tiếng thở của tâm hồn, là thủ thỉ của cõi lòng người mang tâm trạng. Thơ tình càng khó làm hơn nữa, bởi sự khổ đau hay hạnh phúc ấy cơ hồ phải dùng tất cả mà cảm nhận, mà tâm niệm, mà sẻ chia thành vần thơ, câu chữ..
Chúc tác giả luôn giữ được tâm hồn tươi trẻ, dễ dàng rung động trước cảm xúc cuộc sống, để nhận ra mỗi buổi sáng thức dậy, không phải chỉ là chuẩn bị cho cái “cơm áo gạo tiền” mà còn được tận hưởng những điều tuyệt vời tại thế này.