Gặp thêm một lần, thì được gì?

Có người từng bảo với em rằng tình yêu bản chất là một tập hợp của mọi loại cảm xúc, mà đã là cảm xúc thì nó luôn luôn phức tạp. Hai chữ “phức tạp” đó em chưa bao giờ hiểu hết, cho đến lúc mình không còn thuộc về nhau nữa…

Ngày chia tay, khoảng cách giữa hai đứa lớn đến mức có thể ôm trọn cả một khoảng trời đầy nắng. Chân em nhỏ bé, bước thế nào cũng chẳng đến anh. Em đã tự nhủ lòng sẽ quay lưng đi thật nhanh, để như người ta thường nói “mắt không thấy, tim không đau”. Em chặn facebook, xóa số điện thoại, tránh né cả con đường đi ngang nhà anh. Để rồi sau đó em đều đặn vào facebook anh bằng một tài khoản khác, vẫn bấm hàng số quen thuộc mỗi đêm về, vẫn viện cớ đi lại rất nhiều lần con đường cũ mong một lúc nào đó có thể nhìn thấy anh.

Ngày anh nói vạn lời tàn nhẫn, em cứ nghĩ rằng nỗi đau em mang đã quá lớn, quá sức chịu đựng, nghĩ rằng tình yêu nơi em không còn đủ nuôi dưỡng để vết thương này lành da. Để rồi em vẫn không yên khi anh bị thương, vẫn chạnh lòng khi anh viết một dòng buồn bã.

gap-them-mot-lan-thi-duoc-gi-

Buồn cười quá anh nhỉ? Đây là tình yêu mà mọi người thường nói đó sao? Tình yêu mà cả bản thân cũng không hiểu nổi mình đang làm gì. Tình yêu mà chúng ta vẫn luôn hành động một cách phi lý và đau đớn đó sao?

Em đã từng hơn một lần muốn gặp anh đến tha thiết. Khi nước mắt rơi nghiêng hằng đêm, bản thân quá mệt mỏi với những khó khăn. Khi em gần như gục ngã và cần hơn một lời an ủi. Khi em cần một bờ vai để khóc cho thỏa thích, một cái nắm tay thật chặt để em mạnh mẽ đối mặt với bão tố ngoài kia. Khi mà nỗi đau đến một mức nào đó có cả mùi, cả vị, đắng chát và hanh hao!

Và rồi điều cuối cùng em làm đó là… không làm gì cả!

Em chẳng gọi để giữ một cuộc hẹn, em chẳng tìm để hi vọng một yêu thương… Anh biết vì sao không?

Vì tình yêu ở giây phút này chẳng còn giống với tình cảm ngày trước. Nếu ngày xưa muốn là em có thể chạy đến bên anh nũng nịu thì bây giờ để nhìn thấy anh với em cũng là một điều xa xỉ.

Vì khoảng cách ở hai ta chẳng còn là một khoảng trời nữa mà là bầu trời của anh chẳng hề có em. Gặp nhau rồi thì đã sao? Hai ta chẳng khác hai người lạ là mấy. À không, còn là hai người lạ từng làm tổn thương nhau nữa.

Và vì anh đã không còn là anh. Anh của ngày xưa… yêu em!

Nếu ngồi cạnh nhau mà nụ cười còn phải ngượng nghịu, nếu nhìn thấy nhau mà tim đau mắt ướt, nếu cách nhau một bước chân mà tưởng chừng là cả một đại dương, vậy ta gặp nhau để làm gì?

Gặp nhau thêm một lần, tình yêu vẫn không thể hồi sinh, cảm xúc vẫn không thể trở lại

Gặp nhau thêm một lần, anh vẫn phải về với hạnh phúc hiện tại, em vẫn phải gồng gánh tiếp ngày mai.

Gặp nhau thêm một lần, như uống một liều giảm đau cấp tốc, mãn nguyện tạm thời, đau đớn dài hơi…

Trời vẫn lạnh, em tự mặc thêm áo ấm, nghe một bài nhạc vui, xóa tin nhắn.

Thêm một lần, thì được gì…?

Leave a Comment