Dũng bắt đầu thức dậy và ngó ra khu vườn xanh um bên ngoài cửa sổ,2h chiều, nắng lên, chiếu rọi thành từng khe, làm cho khu vườn thêm xinh đẹp. Học vị giáo sư và suốt một đời phấn đấu không ngừng nghỉ cho y học đã trao cho bố và gia đình anh một cuộc sống phồn hoa, một ngôi biệt thự rộng 1000m2 giữa lòng Hà Nội. Bố anh thích cây cỏ,là một bác sĩ ông lại càng hiểu về tầm quan trọng của nước sạch và không khí trong lành với sức khỏe và tuổi thọ của con người. Ông đã dành rất nhiều thời gian và tiền bạc cho khu vườn với nhiều cây cổ thụ quanh nhà mình.
Tuy nhiên, ở khu vườn trước cửa nhà được bao quanh là những hàng rào màu trắng lại được trồng toàn là hoa huệ, mỗi độ hè về, hoa huệ trắng muốt, sực nức đưa mùi hương thơm bay đi rất nhanh, thổi bừng lên nỗi nhớ day dứt của vị giáo sư về người vợ quá cố, người đã đem mình làm vật thí nghiệm cho loại thuốc mới của ông. Buổi thuyết trình sáng nay kéo dài hơn anh dự kiến, và anh đã phải làm tất cả để thuyết phục những người nghe ở khán phòng. Dũng thấy cổ họng khô và khản, anh gằn giọng trước khi hớp một ngụm chanh mật ong, bố anh luôn quan tâm chu đáo đến anh như thế khi thường tự tay pha chanh mật ong cho anh. Từ ngày mẹ mất, anh trai cũng ra đi, ông chỉ còn anh.
Tiếng chuông cửa và lời cô giúp việc réo gọi anh đi xuống phía tiền sảnh.
-Anh! – Tiếng Quý reo mừng, chàng trai 24 tuổi, cao lớn, da ngăm và phong trần tiến lại ôm chầm lấy Dũng, bên cạnh Phú, em trai của Quý cũng cười rất tươi. Họ đều là anh em họ của Dũng, đã từng trải hết tuổi thơ và lớn lên bên nhau trong những ngôi trường lớn nhất của Hà Nội.
-Anh mệt à? Phú quan sát sắc mặt của Dũng.
-Ừm – Dũng cười, có lẽ là vì buổi thuyết trình sáng nay, nhưng không sao đâu, anh cũng là bác sĩ mà.
-Chúng em cũng thế – Cả 2 đều cười.
-Chúng ta đều thế – Cả 3 đều cười lớn.
-Dạo này bố mẹ vẫn khỏe chứ em? Ngôi nhà đối diện hồ Tây mà 2 em ở thú vị chứ?
-Cảm ơn anh, mọi chuyện vẫn đều đều.
-Vang đỏ nhé? Dũng vẫn không quên sở thích của Quý và nháy mắt.
-Không đâu, trà thôi là được rồi, em bắt đầu thấy sợ rượu rồi.
-Điểm thi kỳ này thế nào?
-Đó là chuyện em cũng đang định nói với anh – Quý ngần ngừ giây lát. – Kỳ này em bị trượt mất 4 môn, em muốn đến nhờ anh giúp đỡ.
-Anh không biết rõ ràng, nhưng ít nhất, môn của anh, em cũng chỉ được có 3 điểm, anh nghĩ em nên xem lại cách học của bản thân thay vì đi xin xỏ, anh không sửa được đâu. – Mặt Dũng tối sầm lại, nghĩ đến những thành tích bất hảo đến nỗi bị đuổi khỏi trường đại học ở Anh, rồi đến khi phải “chạy” để vào được trường đại học mà Dũng đang dạy của Quý, anh giận đến tím mặt, gương mặt của vị thạc sĩ 28 tuổi lộ vẻ khắc khổ và đăm chiêu : phải chăng đồng tiền đã làm con người thui chột tài năng và tha hóa cốt cách đến vậy?
-Anh Dũng à, chúng ta là anh em mà, anh lại là trưởng khoa, em nghĩ là sẽ chẳng có gì khó.
-Anh đã nói không rồi mà, anh không phải là loại người ăn nói hai lời, nếu em ở lại ăn cơm hay truyện trò với anh thì được, chứ còn nhắc đến vấn đề điểm trác nữa thì hai em về đi. – Dũng lạnh nhạt và bước dò lên cầu thang.
-Bố anh có nhà không? Quý vẫn không thôi hy vọng.
-Ông đi công tác ở Nga rồi, đừng làm phiền bố anh.
Hai người quay lưng và sập cửa cái rầm.
***
Hôm nay, Dũng không có tiết dạy ở trường, tuy nhiên anh vẫn lái xe đến trường, anh muốn ngắm nhìn ngôi trường, muốn nhìn thấy những tán cây già xanh um, những sinh viên có gương mặt vừa đăm chiêu vừa phấn khởi, thích nhìn thấy cách họ gặp nhau, trò truyện và trao đổi bài vở, giống như anh và anh trai ngày nào.
Anh muốn nhìn thấy Ân, cô gái hay đứng bên cửa sổ, dựa đầu vào tường, cô gái hay vì tủi thân mà khóc, hay đau lòng trước nhiều cảnh đời. Khi đang đi bộ vào trường, Dũng nhìn thấy Ân, anh không ngăn được trái tim đập mạnh, toàn thân nóng ran bởi luồng máu nóng tràn trề đổ dồn lên huyết quản, anh cúi mặt che giấu vẻ hồi hộp.
Ân mặc áo blouse trắng, đi cùng khoảng 6,7 sinh viên đang đến phòng thí nghiệm, những sinh viên đi cùng và cả Ân kính cẩn chào anh. Anh nhìn Ân, mỉm cười rất nhẹ rồi đi thẳng. Ân nhìn theo vị trưởng khoa cao lớn nhoẻn cười và thấy bầu trời của cô ngập đầy nắng.
Dũng và Ân quen nhau hơn một năm trước, Dũng nhớ, đó là một chiều mưa rào, khi đang lái chiếc xe bảy chỗ màu trắng của mình đi trên đường. Đường Hà Nội lúc tan tầm, xe cộ đông mắc lại thành từng búi trên đường. 6h tối, đèn vàng bắt đầu được mở lên hòa vào làn mưa đang làm xôn xao cho đám người ngoài kia.
-Anh ơi, anh có phải lái xe cứu thương không? Anh mở cửa ra đi, anh ơi.
Dũng đưa mắt nhìn ra ngoài, một cô gái ướt nhẹp trong chiếc áo đồng phục trắng, tay ôm một đứa bé, liên tục la hét và đập cửa. Dũng làm như lời cô gái nói, cô gái vào xe, ngồi cạnh Dũng.
-Đứa bé là con em hả? Cháu làm sao vậy? – Dũng hốt hoảng khi nhìn vào đứa bé trên tay Ân mắt nhắm nghiền, lả đi, máu từ người em chảy ra, thấm đỏ lên áo trắng của cô gái.
-Dạ không, đó là con trai của một chị em gặp trên đường, cháu và cả mẹ cháu đều bị tai nạn, em bế cháu đi bệnh viện, bé bị gãy chân phải, máu chảy ra rất nhiều, anh là lái xe cứu thương đúng không anh? Anh mau chở chúng em tới bệnh viện đi ạ, em xin anh ạ, hiện giờ em không có đủ tiền nhưng em sẽ thanh toán ngay khi có thể. – Ân nói trong tình trạng rất lo sợ và hoảng loạn.
-Em bình tĩnh nào – Dũng trấn an nàng – Đang tắc đường như vậy anh không chắc là có thể đi đến bệnh viện ngay bây giờ, nhưng anh là bác sĩ, anh có băng gạc, anh có thể hướng dẫn em sơ cứu cho bé trong khi lái xe.
-Dạ được.
-Em có nhìn thấy bông băng và nẹp trong túi đồ của anh không? Em lấy ra, lau khô máu và nước mưa cho bé đi.
-Được rồi ạ.
-Em bình tĩnh, đừng hốt hoảng, hãy lấy nẹp, nẹp cố định chân cho bé, lay bé dậy đi, đừng để nó bất tỉnh.
Bíp bíp…. Dũng ấn còi liên tục, và thở dài bất lực trước dòng người đông như mắc cửi.
-Em bé sao rồi, còn tỉnh táo không? Gọi nó dậy đi.
-Dạ không… Bé ơi, dậy đi, chị đây này – Ân liên tục lay lay và gọi em bé dậy, rồi nàng gào khóc.
-Không xong rồi, chắc em bé đã bị sốc do mất máu nhiều mất rồi, gãy chân thì phải chụp Xquang rồi bó bột, không đến bệnh viện không được nữa rồi, không được nữa rồi… Dũng lẩm bẩm và suy nghĩ. – Đành liều vậy. – Anh nói một mình. Thế rồi, anh rút chiếc đèn đỏ dùng để cài trên xe cấp cứu và nhấp công tắc để nó phát ra tiếng động của xe cứu thương.
-Tránh đường đi, xe cứu thương này.
Em bé 3 tuổi cuối cùng đã được đưa vào bệnh viện, thật may mắn vì bé đã tìm được mẹ sớm hơn Ân và Dũng dự định. Họ mỉm cười với nhau sau một đêm thức trắng và nói chuyện với nhau trên hành lang bệnh viện.
-Anh xin lỗi, anh không phải là lái xe cứu thương.
-Em biết rồi, xe của anh không phải xe cứu thương.
-Sao lúc đầu em lại nói nó là xe cứu thương.
-Vì nó trông rất giống. Ân cười hồn nhiên.
-Anh đã cố tình đi một chiếc xe như thế. Và giả mạo xe mình là xe cứu thương?
-Dù sao anh là một bác sĩ mà. Anh muốn đi một chiếc xe như thế, khi trên đường, nếu ai cần, anh sẽ cho họ đi nhờ. Họ nhìn nhau, mỉm cười – Thế còn em, em là học sinh cấp 3 à? Áo của em có ghi phù hiệu của một trường THPT?
-Vâng, em là học trò mới thi đại học.
-Em thi trường nào?
-Em thi Đại học Y. Nghe Ân nói, Dũng mỉm cười, đó chính là trường mà anh đang giảng dạy.
-Tốt rồi, cô bé à, nếu em thi đỗ vào trường và học tập chăm chỉ, anh tin rằng, em sẽ là một bác sĩ giỏi.
Mùa thu năm ấy, Ân đã thi đỗ vào đại học Y với số điểm rất cao. Họ không quên được nhau, giờ họ là thầy trò của nhau, giờ họ yêu nhau, họ bên nhau trong chiếc xe ô tô trắng, đi làm từ thiện ở nhiều làng trẻ, nhiều trung tâm chăm sóc trẻ bị chất độc màu da cam, thậm chí cả ở vùng cao khi họ có cơ hội.
Khi buồn, họ lái xe lòng vòng trên nhiều tuyến đường Hà Nội, ngửi hương đêm, và lắng nghe nhữngng niềm hạnh phúc nho nhỏ đang say sưa hát lên trong những tâm hồn trẻ tuổi và yêu đời.
***
-Hắn cúp máy rồi. – Quý thở dài.
-Sao? Anh Dũng vẫn không đồng ý giúp anh à?
-Tất nhiên là không, đồ khốn. Quý xa xầm mặt mày và lẩm nhẩm.
-Nhưng chuyện mụ già kia quan trọng hơn chuyện điểm trác mà.. Phú vẫn thắc mắc.
-Tất nhiên rồi, về phía bên cảnh sát thì bố đang lo, nhưng nếu lá đơn tố cáo được đưa lên nhà trường, thì chắc chắn người đọc được lá đơn đầu tiên sẽ là hắn, nếu hắn đồng ý giúp chúng ta thì không sao, nếu không, thì anh mày sẽ sớm bị đuổi học và vào tù.
-Giờ biết phải làm sao? – Phú nhăn mặt.
-Trung Dũng, về học vị, tiền tài, gia thế nhà hắn, tất cả đều hoàn hảo, nhưng, dẫu có hoàn hảo đến thế nào, thì hắn sẽ vẫn phải lộ điểm yếu. Quý giơ bức ảnh trên điện thoại.
-Ai vậy anh?
-Hoàng Ân, đây chính là người con gái mà hắn đang yêu. Anh hùng xưa nay chưa ai qua được ải mỹ nhân cả,từ Lã Bố đến Hạng Vũ, tất cả phải chết hết. Ta sẽ dùng con bé này, để đe dọa hắn.
Một lát sau.
-Alô, anh họ yêu quý của em.
-Mày, sao mày lại đốt nhà người ta, mày có biết mày làm mẹ già của người ta bị bỏng và đang nằm chờ chết ở ngoài bệnh viện không?
-Em cũng không cố ý đâu, tại nó cứ muốn cứng đầu với em.
-Giờ mày muốn thế nào?
-Lá đơn của nó chắc chắn đang trong tay anh. Em nhờ anh hủy bỏ nó đi, coi như chưa có chuyện gì, còn bên cảnh sát thì bố em đang lo, chuyện có vẻ xuôi lắm rồi.
-Quân khốn nạn, mày làm hại người ta như thế, giờ lại dùng tiền và quan hệ để bưng bít. Dũng nổi điên lên.
-Anh đừng dạy em nữa, trên lớp anh dạy chưa đủ sao, nhưng em có cái này cho anh, Hoàng Ân của anh đấy, cô bé cũng khá đấy nhỉ.Mấy giờ rồi nhỉ, không biết giờ cô bé có còn mở mắt và thở được để gọi tên anh không nữa.
-Mày…mày đã làm gì với Ân. Dũng hoảng loạn, dập máy. Anh bấm số của Ân, chỉ nghe thấy tiếng tút dài. Chà, hôm nay thứ 4, là ngày lớp Ân có buổi làm thí nghiệm. Phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm.
– Trời ơi! Dũng lái xe mau đến trường. Trời tối,trừ thư viện tất cả mọi phòng học đều đã đóng cửa, Dũng hốt hoảng chạy đến phòng thí nghiệm, cả 5 tầng, đâu cũng là phòng thí nghiệm cả, biết tìm Ân ở đâu? Leo đến tầng 3, trong tất cả các phòng tối om, Dũng nhận thấy có 1 phòng có khí mờ.
-Ân, em đâu rồi. Dũng lấy ghế ném qua cửa kính, cửa vỡ toang, anh chui vào phòng, quờ quạng tìm công tắc điện, điện đã bị ngắt. Dưới sàn, có người đang nằm.
-Ân, em tỉnh dậy đi, nhìn anh này – Ân hoàn đã hoàn toàn bất tỉnh, Dũng lập tức đưa Ân vào bệnh viện.
***
-Giờ mày muốn gì?
-Anh họ yêu quý à? Em đã nói là anh hãy hủy lá đơn ấy đi, em cũng đâu phải là kẻ nói mà không làm. Anh nghĩ xem, Hoàng Ân của anh có thể may mắn thoát chết lần thứ 2 không?
-Mày làm sao mà thoát được, phạm tội thì ắt phải đền tội. Mày nên đầu thú đi, sẽ được giảm tội, pháp luật cứng và rắn hơn cả vàng, mày có đủ tiền để bẻ cong pháp luật không?
-Anh cứ nói nữa đi, nếu anh không giúp em thì Hoàng Ân của anh, thậm chí là anh – Trung Quân!, anh cũng không thoát được đâu.
-Mày gọi cái gì thế, tao là Dũng cơ mà.
-Anh định lừa ai? Lại định lừa cả thằng em họ đã cùng lớn lên bên anh bao nhiêu năm nữa à? Có cần em đưa ra bằng chứng không?
-Mày im đi,về vụ việc mày đốt nhà người ta, khiến người mẹ già của người ta bị bỏng, giờ còn không biết sống chết thế nào, người ta không thể kiện mày, thì tao sẽ kiện mày. Lẽ phải lúc nào cũng thắng.
Dũng cúp máy, người anh nóng ran, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra, anh bắt đầu bần thần. Cuối cùng, bí mật của giữa anh và Trung Dũng, người anh song sinh của anh đã bị người thứ 3 biết được. Anh thất bại rồi. Hai người là anh em song sinh, từ nhỏ đến lớn luôn tranh nhau vị trí nhất nhì ở những trường mà họ học. Trung Dũng là anh, Trung Quân là em, họ giống nhau đến độ, ngay cả bố mẹ, cũng vẫn gọi nhầm cho đến khi họ 20 tuổi.
Tốt nghiệp xong THPT với số điểm cao ngất ngưởng, Dũng tiếp tục con đường học vấn của mình khi thi đỗ vào đại học Y, còn Quân lại ghét sự gò bó, thích đi du lịch và võ thuật, anh đã đầu quân cho một võ đường ở Bình Định. Năm 22 tuổi, Dũng tốt nghiệp bằng đại học với tấm bằng xuất sắc, anh đang nuôi ý định sẽ tiếp tục con đường học vấn lên cao học theo lời di nguyện của mẹ.
Tuy nhiên, trong đúng ngày hai anh em cùng đi lấy bằng tốt nghiệp của Dũng, thì họ bị tai nạn. Dũng qua đời, trước khi chết, Dũng muốn Quân tiếp tục con đường học vấn còn dang dở của mình và hiện thực ý tưởng về việc tự sản xuất vắc xin viêm gan B giá rẻ. Quân nhận lời. Và trong giấy khai tử đã ghi tên anh : Trung Quân.
Từ đó, Quân đã trở thành một con người hoàn toàn khác, anh không luyện võ nữa mà say mê học tập, nghiên cứu và cho ra đời nhiều công trình có giá trị, vắc xin viêm gan B giá rẻ dành cho tất cả mọi người cũng được đưa vào sản xuất vào đúng ngày anh bảo vệ thành công luận văn thạc sĩ và được về dạy ở ngôi trường đại học mà bố anh làm hiệu trưởng. Giờ sự việc đã đến nước này, Dũng chắc chắn, anh không thể thoát khỏi vòng lao lý, và Quý, em họ anh cũng thế.Nếu anh ngồi tù, ngoài cha anh, người chịu đau khổ nhất chính là Hoàng Ân.
Nghĩ đến người con gái xuất hiện trong áo blouse trắng và nụ cười đẹp như tranh, nghĩ đến những hàng nước mắt chảy dài như những giọt châu lăn trên đôi má hồng, và hàng mi dài, luôn vì anh mà đẫm lệ, Dũng đau quặn lòng. Thấy có tin nhắn của Ân, anh không trả lời.
Sáng hôm sau, Dũng không đến trường với chiếc xe 7 chỗ màu trắng như thường nhật mà là chiếc Civic, bước ra khỏi xe anh là một cô gái rất xinh đẹp trong bộ váy ren màu nude, họ khoác tay nhau, cùng đi lên văn phòng khoa, đi đến giữa sân trường, nơi mà Ân hay ngó xuống, anh đã cố tỏ ra hết sức thân mật với cô gái này. Rất nhiều sinh viên trầm trồ và hỏi chuyện Dũng, anh đã cố cười và giới thiệu rằng đó là vợ chưa cưới của mình.
Cô gái mà Dũng dẫn theo đó, Ân là người đầu tiên nhìn thấy, từ khi xe của Dũng vào trường, Ân thấy sự thay đổi và không thôi nhìn theo, trước cảnh tượng đó, nàng thấy lòng mình đau, tìm nàng quặn thắt, nàng không thở được, nàng cảm thấy như không hề tồn tại không khí trong nang phổi, những suy nghĩ trong đầu xiết lại, vò xé trái tim nàng, đau nhói.Lòng ghen tuông, đau khổ, làm nàng nóng bừng, Ân chảy nước mắt . Nàng nhận được tin nhắn từ Dũng.
“Anh sắp kết hôn, đó là một cô gái tốt, nhà lại tương xứng với gia đình anh, anh xin lỗi vì lâu nay đã lừa dối em. Em nên nghĩ rằng, chuyện chúng mình rồi cũng chẳng đi đến đâu cả và hãy can đảm sống tốt nhé. Chúc em hạnh phúc”.
Cô cảm thấy hoàn toàn suy sụp, tất cả những năm tháng đẹp như mơ của một nữ sinh 19 tuổi và một giảng viên 27 tuổi , cùng nhau đi giúp đỡ những người bệnh, những người nghèo, cùng giúp đỡ và san sẻ với nhau, cùng cười vui khi nhìn thấy người bệnh được khỏe mạnh kia, chỉ toàn là dối trá,cợt nhả mà thôi. Tất cả đã hết thật rồi. Khi đêm tàn, giấc mơ kết thúc, là khi bình minh về và con người phải tỉnh giấc.
Tiễn luật sư riêng của gia đình anh về, lòng Dũng nặng trĩu, nhưng giờ anh đã sẵn sàng cầm tờ đơn tố cáo Quý và những bằng chứng về tội danh lừa đảo của chính bản thân mình. Vị thạc sĩ 28 tuổi bình thản lái xe đến thẳng đồn cảnh sát.
***
Trời bắt đầu sang thu, Ân khoác thêm chiếc áo mỏng màu trắng và có viền ở cổ và cánh tay. Nhìn vào trong gương, nàng thấy nàng gầy đi, tiều tụy, đôi mắt khóc nhiều giờ đã thâm quầng, mái tóc giờ cũng xơ đi rồi, Ân xõa tóc vì muốn che đi làn da nhợt nhạt trên gò má gầy gò và xanh xao. Nàng bỏ chiếc điện thoại cũ vào trong cặp, lâu rồi, cũng không có ai hỏi han nàng, nàng lại chảy nước mắt.
Nàng bước xuống từng bậc cầu thang của khu tập thể cũ kỹ, từng giọt nước mắt rơi theo bước chân nàng, hôm nay, nàng muốn đến nộp đơn xin chuyển trường, nàng muốn về học ở một trường y ở quê hương. Nàng sợ lừa gạt, dối trá lắm rồi, nàng sợ những giấc mơ, nàng sợ mộng mị, toàn là những ảo giác mà thôi. Sân trường sáng sớm vẫn như mọi khi, nàng thoáng thấy những bác lao công mặc áo xanh ra về, họ đều mang những gương mặt khắc khổ, giống như bố mẹ nàng. Nàng muốn trở về bên vòng tay mẹ, òa khóc. Từng tốp sinh viên nam đến trường rất sớm, họ cười nói giữa sáng mùa thu trong veo. Những tán cây cổ thụ của trường lại rì rào rụng lá, phải chăng chúng muốn nói gì với nàng? Nhắc tên ai với nàng?
Rời khỏi văn phòng khoa, nàng thấy lòng nhẹ tênh, nước mắt nàng không chảy được nữa, chắc nàng đã cạn nước mắt rồi, và với một cô gái bé nhỏ gầy gò như nàng, nếu khóc nữa, thì người nàng cũng sẽ tan thành nước mắt thôi. Nàng leo lên từng tòa nhà một, ngắm những lớp học cũ, nhớ người từng đứng trên bục giảng, từng nói với nàng, kể cho nàng nghe bao nhiêu điều. Kỷ niệm lại dội về, lại trào lên, đau đớn, nàng nhanh chân bước xuống và chạy nhanh ra ngoài cổng trường. Và chiếc xe 7 chỗ màu trắng lại xuất hiện, từ trong xe đó, người đàn ông quen thuộc mà nàng yêu hiện ra, vẫn gương mặt ấy, và dáng đi ấy. Nàng muốn tránh đi, nhưng người ấy nhanh chân tiến về phía nàng.
-Em chào thầy. – Nàng cúi mặt.
-Em không được đi. – người ấy cầm trên tay tờ đơn xin chuyển trường và xé tan.
-Người phải đi, là anh. Ân trợn mắt nhìn Dũng, ngạc nhiên, đôi mắt đỏ hoe lại ngắm nhìn những giọt nước mắt rơi.
-Anh là Trung Quân, em trai song sinh của Trung Dũng, anh chỉ là một võ sinh chứ không phải là thạc sĩ hay trưởng khoa nào cả, anh đã đầu thú về tội lừa đảo của mình. Và họ sẽ bắt anh, anh sẽ phải ngồi tù. Còn em, em là một sinh viên giỏi, chăm chỉ, là một bác sĩ có cái tâm, em phải học ở trường dạy về y tốt nhất trong cả nước để có thể cứu chữa cho nhiều bệnh nhân, nhiều cảnh đời hơn.
-Nhưng… Ân nhìn Dũng qua làn nước mắt.
-Em đừng nói gì cả. – Dũng đưa tay che lên bờ môi nàng. Ân mở to mắt hơn, nàng thấy lòng bừng nở ra trăm ngàn cảm giác, vừa hạnh phúc, lại vừa quặn đau.
-Dũng à, em sẽ học tập thật chăm, em sẽ đợi anh về, nhất định sẽ đợi anh về.
-Em hãy học tập và sống cho tốt, sớm trở thành một bác sĩ giỏi. Dẫu có yêu anh, cũng đừng đợi anh về, tội cho em. – Dũng nhìn chằm chằm vào Ân, tràn ngập yêu thương, ngay lúc này đây, anh muốn ôm ghì Ân vào lòng để lặp đi lặp lại cả ngàn lời xin lỗi Ân, anh thấy khóe mắt cay cay và cõi lòng thì đang rơi lệ.
Xe cảnh sát màu xanh dừng lại gần cổng trưởng, một đồng chí cảnh sát bước ra và đang chờ anh. Ân thấy tim đập mạnh, nước trong con mắt chảy ròng ròng, cô như con chim bồ câu bị mắc kẹt trong khe, cố vùng vẫy tìm kiếm tự do và hy vọng, cô nắm lấy tay Dũng, hôn lên tay anh, thổn thức:
Em cần anh, em sẽ chờ anh về…
Quỳnh Trang
mình đọc truyện này mấy lần rồi mà vẫn thấy hay và cảm động.