Em không muốn kể về anh bằng thì quá khứ

Chiều nay lá lại rơi thật nhẹ nhàng trên hiên nhà, em quàng vai một chút ánh nắng đã nhạt màu son cuối ngày ảm đạm cùng một nỗi niềm riêng. Em vẫn hoài nhớ trên khoảng sân này, pháo hồng vu quy ngày ấy đỏ cả một lối đi và rượu nồng ta đã cạn.

Giờ thực sự em không muốn kể về anh bằng giọng của một thì quá khứ, bởi với em anh vẫn là hiện tại, là tặng phẩm mà tạo hóa đã dành cho em những miền cảm xúc bất tận và tái tạo tâm hồn em trong như chân không.

Anh thường xuất hiện vào giấc mơ em trong những đêm huyền thoại để pha mực cho em làm thơ và ru dỗ cho giấc ngủ em thấm nồng say giấc. Trong buồng tim em, anh là người đầu tiên và có lẽ là cuối cùng đủ sức yêu và ru em những ngày không nắng dù giờ anh đã không còn bên em nữa.

Có những cuộc gặp nhau và chia xa người ta thường gọi đó là duyện phận, yêu thương nào cũng phải cân bằng trên những chọn lựa phải không anh? Có lẽ em đã đánh rơi vãi một vài điều vụng dại vào một đêm dậy rằm, chỉ một chút gió thôi đã làm cho một cơn bão lớn nổi dậy.
Em không muốn kể về anh bằng thì quá khứ - 2

Không ai muốn mùa đi qua vội vã khi chỉ mới bắt đầu, ta chợt nhận ra nhau không còn hương nữa sau một cơn giông, giống như cánh đóm đêm thôi không còn bật sáng nữa.

Và anh… không muốn là chiều, nhưng vẫn cứ muốn níu kéo hoàng hôn ở phía mặt trời còn thắp lửa.

Em quay về đi trên muôn ngàn lát vỡ, chúng ta vẫn lầm lũi nói với nhau bằng ánh mắt hờ hững và nhốt tình mình trong câm lặng.

Anh ơi, có khi nào ta ngồi lại, nhìn nhau tới phía chúng ta cười bằng đôi mắt thật thà bao dung, rộng lượng hơn với những điều đã mất để ươm mầm vĩnh cữu một yêu thương. Bởi em biết, tình anh đã trót. Nỗi đau riêng của mỗi người không ai san được hết, như đã thành bản năng chúng ta vẫn có thể nắm tay nhau đi hết một đoạn đường chia biệt bằng tình bằng hữu phải không anh?

Chỉ là một bờ vai cho em tựa sau những ngày dài mệt mỏi hoặc đơn giản là một cái ôm siết chặt trong mùa gió bấc.

Em chỉ cần có thế là đủ bình yên đưa em đi qua bao nẻo phù trầm dâu bể, bởi có những diệu kỳ chỉ mang dáng vẻ của tầm thường nhưng chứa đựng cái giá của thiêng liêng.

Chiều nay… thêm một mùa lá rụng nữa buồn quá anh ơi! Em một đời thô vụng nên đã để hai nỗi nhớ đi về hai ngã, có những chia xa không phải là hình nhưng cũng muốn để lại dáng…

Bởi anh mãi là thì hiện tại trong em.

P/S: Hôm nay em có làm anh buồn không anh?

Thùy Dương

Leave a Comment