Chia tay. Em bước đi không ngoảnh đầu nhìn lại. Ai đó vẫn bảo rằng em mạnh mẽ. Ai đó bảo rằng em quá cứng cỏi. Ai đó bảo rằng em lạnh lùng đến mức vô tình. Đôi lúc, làm người ta không biết em có thực sự yêu họ không? Sao cứ bảo đàn bà yêu là yếu đuối?
Ừ, cuộc sống mà! Người thế này, kẻ thế khác. Sao cứ phải đánh đồng để so sánh với nhau? Chia tay, đâu phải do lỗi của riêng em? Cũng đâu phải một mình em quyết định? Dù em lạnh lùng, vẫn yếu mềm trước cuộc tình mười năm có lẻ. Người đừng vì lỗi lầm của mình mà cố tìm một lí do từ phía em để bản thân nhẹ nhõm. Yêu hay không yêu, không phải đều đã xác định được rồi sao?
Còn nhớ, lúc quay lưng bước đi, nghe thấy câu nói của người: “Lúc trở về, anh sẽ lại tìm em”. Bước chân em chững lại. Tìm để làm gì nhỉ? Chẳng nhẽ người không nhận ra, thời gian làm con người thay đổi. Thời điểm khác cũng đâu dễ gì mà gặp được nhau? Để quyết định như hôm nay, em đã phải mất rất nhiều thời gian dằn vặt và quyết tâm. Chẳng lẽ chỉ vì một câu nói, người phủi đi mọi cố gắng của em và những lỗi lầm người từng có?
Em đã từng nói không còn yêu, không còn hận người nữa. Nhưng chỉ vì câu nói này, nỗi tức giận lại trào lên. Đã nói rằng, cần dứt khoát để chia tay. Đã nói rằng, cho nhau sự tôn trọng tối thiểu và hiểu được vai trò từ nay mình đảm nhận. Chia tay, là mỗi người bước về mỗi hướng. Chấp nhận hiện thực này, không phải rất khó khăn? Em không giữ bước chân người ra đi. Em không níu kéo những gì còn sót lại. Chỉ cần người biết, cái gì với người là quan trọng nhất. Xác định được rồi, cố gắng mà giữ vững niềm tin.
Người đi. Vui vẻ phần người. Thiệt thòi để lại phần em. Nhưng phận đàn bà là thế, em chấp nhận. Chặt đứt những thề nguyền, những ước hẹn. Em cố gắng sống vì hôm nay.
Người đi. Em sẽ an ổn cho cuộc sống của mình. Không phải dễ dàng, nhưng rồi thời gian sẽ làm vết thương lành sẹo. Đã không còn ngóng đợi người quay về nữa. Những kỉ niệm sẽ được xếp vào ngăn xép mang tên kí ức, rồi để thời gian trùm lớp bụi mờ.
Vậy mà, hôm nay người lại nói vẫn yêu em. Người lại bảo rằng lúc quay về sẽ lại tìm em. Chợt muốn dùng những từ ngữ thật cay nghiệt để nói với người. Chẳng lẽ người tưởng sau bao năm ra đi, khi quay về vẫn còn gặp em nơi chốn cũ? Chẳng lẽ người tưởng mối duyên tình vẫn chưa dứt? Dù chia tay, em vẫn đứng một chỗ đợi người sao?
Người có thấy, người rất ích kỉ không? Không dám giữ em, nhưng lại không nỡ buông tay để rời xa em hẳn. Lựa chọn cho mình con đường đi yên ả nhất. Nhưng lại muốn em đi vẫn day dứt, ngỡ chia tay là lựa chọn của riêng em. Buông tay ra rồi, vẫn còn muốn đưa cho em níu sợi chỉ mong manh. Chẳng phải vẫn muốn em đợi chờ và hi vọng? Ngày người trở về, năm năm hay mười năm nữa? Tìm em lúc đó có ích gì?
Đi đến bước đường này, còn có thể quay trở lại nhìn nhau? Vốn đã định chia tay vui vẻ, cho nhau sự tôn trọng vì mười năm cùng cố gắng. Nhưng chỉ vì câu nói của người, lớp vỏ bọc tự tại trong em tan vỡ. Những uất ức hôm qua lại ùa về.
Chợt thấy buồn vì quãng đường mười năm, hóa ra chúng ta chưa từng hiểu về nhau. Em đã bước chân đi, thì sẽ không quay đầu nhìn lại. Nếu còn yêu, sẽ không quyết định như vậy. Nên người đi đi, đừng trở lại tìm em.
Hoàng Ngân