Góc Yêu Thương

Giận nhau, em đừng im lặng em nhé

Đã mấy ngày rồi chúng ta không liên lạc với nhau nhỉ? Có lẽ vì quãng thời gian gần nhau đã tạo nên rất nhiểu thói quen để rồi mỗi sáng khi thức dậy không thấy tin nhắn của em anh bỗng thấy thiếu và khuyết thật nhiều. Chỉ vài ngày thôi nhưng sao cũng đủ để anh trải qua những cung bậc khác nhau của cảm xúc.

Ngày đầu tiên, với bản chất cao ngạo và lòng tự trọng của đàn ông đã khiến anh có suy nghĩ muốn biến mất khỏi cuộc sống của em mà không để lại một chút dấu vết nào. Anh muốn để em lại với mệt mỏi và để em lại với ký ức bộn bề chưa kịp sắp xếp. Những ngày đó, anh rất mệt chẳng muốn nói nhiều hay giải thích bất kì lời nào bởi em đã chọn ra đi thay vì ở lại dù chỉ như một người bạn.

Ngày thứ ba, anh bắt đầu cảm thấy bồn chồn trong suy nghĩ. Đêm đó, khi cô bạn thân gục mặt khóc trước sân nhà anh vì chút rắc rối trong tình cảm, anh chợt nghĩ đến em. Anh sợ cảnh em cũng sẽ khóc một ngày nào đó như thế này, có thể không phải vì anh nhưng là vì một ai khác. Anh không kịp suy nghĩ đến điều gì cả, chỉ nghĩ rằng anh không muốn em khóc, và không muốn để bất kì ai không tốt với em. Cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, một chút tự trọng cỏn con vẫn kéo anh lại giữa dòng tin nhắn đang dang dở… Nhưng rồi anh vẫn quyết định bấm send, có lẽ đó là một tin nhắn đầy sự quan tâm và lo lắng mà không biết em có cần đến hay không.

Ngày thứ tư, thứ năm anh vẫn chọn cách chúc em ngủ ngon mỗi tối thay vì im lặng như dự tính ban đầu. Nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng đến lạnh lùng của em.Giận chứ, anh có giận và có buồn vì anh đã vứt cả cái tôi của mình để quan tâm em mà vẫn chỉ được đáp lại bằng sự im lặng vô thức của em thôi sao? Nhưng cái giận ấy không thể lấn át sự lo lắng trong anh. Suốt những ngày giận nhau, anh deactive facebook, em cũng thế. Anh vẫn lén lút sign in rồi lại lặng lẽ deactive chỉ để xem tin tức của em hằng ngày và anh biết em đã mở facebook nhưng đến một cái avatar cũng không cập nhật. Anh lo đến không thể hoàn thành tốt công việc của mình một cách mỹ mãn dù anh vẫn hoàn thành đó đúng thời hạn.


Cứ như thế anh trải qua những ngày dài trong lo lắng, mệt mỏi kèm theo chút hờn trách em vì sự im lặng này. Chẳng lẽ em không nhớ lời anh nói sao? Bất giác anh lục lại những tin nhắn cũ, đọc lại những dòng chữ em viết, xem lại tất cả mail em gửi… Và anh chợt nhớ ra rằng, em đang rất mệt mỏi vì mọi thứ trong cuộc sống, không phải chỉ có mình anh để suy nghĩ vì vốn tính em vẫn luôn ôm đồm và luôn muốn hoàn thành tốt mọi việc. Anh lại chợt nghĩ về tâm trạng không tốt của em những ngày trước khi xảy ra chuyện cãi nhau…

Và anh ngộ ra rằng… giữa người, phải có một người luôn lạc quan em à!
Vì em đã hay mệt mỏi, nên anh sẽ luôn vui cười để vực em dậy khỏi chán nản và suy nghĩ tiêu cực trong cuộc sống.
Vì em đã không xác định được cảm xúc, hay thất thường nên anh sẽ là người cân bằng.
Vì em không muốn dựa dẫm và độc lập, anh sẽ để cho em bước đi trên đôi chân của mình, nhưng khi ngoảnh lại em sẽ thấy rằng anh vẫn luôn dõi theo em.
Và nếu em luôn bi quan, thì anh sẽ lạc quan gấp nhiều lần để em luôn luôn cảm nhận được niềm vui vẫn còn tồn tại nếu em chịu mỉm cười.
Vậy em nhé, giữa hai chúng ta… sẽ phải có một người lạc quan! Hãy nhớ lời anh dặn, khi giận nhau hãy oánh nhau một trận ra trò rồi thôi… Yên tâm, anh sẽ luôn nhường em thắng. Nhưng đừng mạnh tay với anh quá, nhé!
Wei Nguyen

Exit mobile version