Mặt Trời buông xuống, phố lên đèn!
Lại một đêm nữa! Sài Gòn, phố thị phương nam xa xôi bước vào đêm và khoác lên mình chiếc áo lộng lẫy, nào đèn đường sáng choang, nào đèn neon xanh đỏ của những cửa hiệu hào nhoáng, đèn của xe cộ nượp nượm hối hả gọi nhau tới lui để về cho kịp bữa cơm chiều, và đèn từ những căn gác trọ nhỏ không tên. Đã từ lâu rồi, người ta thường nhắc đến lối sống vũ bão của thời đại mới, thời đại phẳng, thời đại của gõ và click, thời đại của những câu chuyện ý nhị ngắn ngủi qua những bữa ăn, thời đại của những nổi niềm bị nhồi nhét vào tâm thức cho chúng tự mài mòn rồi trôi vào miền nào đó xa lắm của tâm khảm từ khi nào không hay.
Câu chuyện về niềm tin bắt đầu. Bắt đầu bằng những mơ mộng xa lắm và đẹp lắm của cái thưở năm mười khôn lớn.
– “Con sẽ làm bác sĩ”
– “Con sẽ làm kĩ sư”
– “Con sẽ làm họa sĩ”
và vân vân những ước mơ nhỏ xinh của trẻ con, chúng thật đáng yêu, và những mơ ước bình dị ấy cũng vô cùng dễ thương, không hề lắng lại tí lo nghĩ xa xôi. Và hình như càng có tuổi, con người ta thường kéo những mơ ước lại gần với tầm với mình hơn. Cũng đúng nhỉ, vì lớn lên một chút, giẫm phải đá, vấp phải dây, gặp phải những thất bại từ ít đến nhiều trong cuộc sống, rồi bắt đầu nhìn mình một cách gần gũi hơn, thiết thực hơn. Những ước mơ cũng theo đó gần lại, theo một cách nào đó, để ta có thể với tới được. Hóa ra đa phần con người ta càng sống lại càng sợ chính bản thân mình hơn, đa số mọi người thận trọng hơn để tránh bản thân rơi vào trạng thái hụt hẫng, để không phải đau nhói lên khi những chuyện không hay ập đến, và em – con người trong em – đã khác đi tự bao giờ.
Em sẽ chỉ còn là chiếc bóng như bao chiếc bóng cứ ào ào trong chiều tan trường, hết sở. Em rồi cũng sẽ tiếp nối một lịch trình sống – làm việc – kiếm tiền – quay lại, thấy mình đã bạc mái đầu từ khi nào không hay. Đơn giản chỉ vì em đã lãng quên những ước mơ ngày thơ, đúng hơn là em đã để quên ở đâu mất những mộng mơ đẹp nhất, vô tư và dũng cảm nhất mà thượng đế ban tặng – niềm tin. Dù em đã cố gắng một lần, hai lần, hàng chục lần và rồi những cố gắng ấy đều không được đáp trả xứng đáng, rằng em cảm thấy cuộc sống này đôi lúc bất công đến ngạt thở và em chỉ muốn nhảy xổ ra cào cấu, xé toạt những trái ngoáy ấy ra, mà em không thể! Nếu như em đang đi trên con đường đó, thì chẳng bao lâu, em sẽ giống như những con búp bê xinh đẹp, những chú rối ngoan ngoãn chảy trôi theo dòng đời không phẳng lặng, và tâm em đã vì vậy mà không ngơi những con sóng cồn cào.
Một lần đi em, một lần tìm về với đêm nhé! Không phải đơn giản vì em không ngủ được rồi đâm ra trằn trọc, nghĩ ngợi. Mà là một lần nào đó, vô tình hay cố ý, em thức một đêm, ngắm nhìn cái yên bình của con đường ào ào xe cộ mới ban chiều, lắng nghe tiếng gió vi vu, tiếng dép, tiếng chổi của các anh chị quét dọn ban đêm, tiếng lóc cóc hàng mì gõ đầu ngõ, tiếng thở nhẹ nhàng của mẹ em khi ngủ, hít thở mùi hoa đêm, mùi đất ẩm sau cơn mưa. Em sẽ thấy yên lắng lắm!. Em sẽ thấy cuộc sống mình cũng như một ngày dài với nắng ban mai, rực rỡ, với cái oi buổi trưa gay gắt, với cơn chiều vội vã và một đêm thật vắng lặng tiếng người. Và những nốt lặng ấy sẽ giúp em suy nghĩ về em, về những việc em đang làm, về những thứ em đang theo đuổi, về những quyết định, chọn lựa cho em sau này.
Một lần đi em, một lần lặng đi giữa đêm khuya để lắng nghe đời gọi tên em thật khẽ. Một lần chìm giữa sự sáng tối của những cái tên trên mạng, một lần ngắm nhìn mọi người vẫn tiếp tục cuộc sống của mình dù đêm đã trở mình. Những ánh đèn thì ảo, nhưng sự sáng tối thì rất thật. Và mỗi khi nick ai đó sáng lên, em lại thấy như một ngọn lửa nữa thắp vào lòng, ấm lại. Có những người em quen, có những người không, nhưng hơn hết em biết rằng chung quanh mình cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, mọi người vẫn đang làm việc. Khi ấy, em biết rằng mình không đơn độc. Em nhấm nháp nỗi cô đơn trong đêm bằng những suy nghĩ lặng và sâu. Nhấm nháp từng cơn gió luồn qua khe cửa, nhấm nháp những bản nhạc dìu dặt mà bình thường nhạt nhòa trong tiếng xe cộ ồn ã. Trong đêm em sống thật với chính mình hơn, không phải vờ khóc cười cho một điều gì đó, không phải nhoẻn miệng cho những niềm đau và bật khóc chỉ đệ mọi người trông thấy. Trong đêm, em là chính mình. Đôi khi em tự hỏi, giá như trong cuộc sống hàng ngày, em có thể là chính em, sống những gì của em mà không phải dò xét cảm xúc của những người chung quanh thì hay biết mấy. Nhưng cuộc sống bắt em phải sống với những gì không thật. Giá mà, sống thật với lòng, dù chỉ trong chốc lát…
Là con người là em cần biết khóc, cười, biết yêu và biết giận. Là em phải biết sống, biết mưu sinh,đấu tranh để sống – đó là Con; là em phải biết sống thật tốt cho bản thân và lo toan cho những người em thương yêu, để vỗ về những bình yên trong các ngóc ngách giữa cuộc sống bủa vây bởi toan tính, đua giành. Vậy nên, em phải giữ vững niềm tin em nhé! Người ta mãi nói về niềm tin theo cách này hay cách khác, nhưng em hãy tìm một cách để giữ vững niềm tin của chính mình. Sẽ có lúc, em thấy mình mất gần như là tất cả, những của cải vật chất, những tình cảm mà em chắt chiu, dành dụm trong bao ngày dài; sẽ có lúc, em thấy những cố gắng của mình dường như vô nghĩa trước những trái ngoáy của cuộc đời, của long người; sẽ có lúc, em chỉ muốn một mình, chỉ thấy muốn cô đơn, sẽ chỉ muốn độc bước, trong em có lẽ chính là nỗi thất vọng, nản chí và chỉ muốn buông xuôi một lần, hai lần rồi mãi mãi. ….
Đôi lúc, em thất vọng về cuộc đời, thất vọng về những gì chung quanh mình. Cuộc sống là vậy, không ai tô vẽ cuộc đời mãi bằng những gam màu hồng được. Cuộc sống chứa đựng những bon chen, muộn phiền, vùi dập. Cuộc sống dạy cho em nhiều điều, rằng sẽ không có phép màu giúp cho hoàng tử và cô bé lọ lem nghèo hèn đến được với nhau, rằng những ông bụt, bà tiên rốt cuộc chỉ là những hình ảnh mà con người ta vẽ ra để thắp lên hy vọng mà bước tiếp, rằng sẽ chẳng bao giờ em thấy cuộc đời sẽ ủng hộ mình. Em đã từng tin, đã từng yêu, đã từng mơ mộng. Nhưng như người ta vẫn nói: ước mơ thì hão huyền mà sự thật thì trần trụi. Nên đôi khi em mất niềm tin của mình, nên đôi khi em chìm lấp giữa những nỗi niềm trống rỗng, trong một đêm Sài Gòn nào đó…
Nhưng em! Trong giấc ngủ của mình, trong những đêm thật yên tĩnh, em hãy nhìn về quá khứ, nhìn về những ngày tháng vô tư, trong trẻo nhất của của đời, em có thấy mình từng là một thiên thần, ít nhất là trong mắt mẹ cha ông bà? Hãy nhìn về những ngày tháng bỏ công rèn luyện, những vui buồn, hờn giận, và lúc em thấy được thành quả của bản thân, em có thấy nhờ niềm tin, nhờ hi vọng mà em đã làm được kì tích, làm được những điều ban đầu chỉ là trong ý tưởng.
Hãy nhìn về tương lai theo một cách thật lạc quan, thật tươi sáng, em có thấy mình còn trách nhiệm với bản thân, với những người em thương yêu và cả những người yêu thương em. Hãy nhìn về những mảng đời khó khăn trong cuộc sống, những bước chân lầm lũi vắng mẹ cha, những con người thiếu đi một hình hài lành vẹn. Hãy nhìn về những đứa bé chỉ mới 4 – 5 tuổi đã phải vất vả trong cuộc mưu sinh mà một lần nào đó em bắt gặp trong một chuyến dạo đêm của mình, 2 đứa trẻ đánh giày lem luốc không có trò gì để chơi, chỉ biết tạt những tờ 500 – 1000 nhàu nhĩ. Hình ảnh hai đứa trẻ đã ám ảnh những người qua đường rất lâu, chúng liệu có đáng sống những cuộc đời như vậy hay không? Vậy thì em, em có thấy mình còn rất may mắn và còn rất đáng để sống! Sống để cho, sống để trải nghiệm và để biết mình vẫn còn hạnh phúc, thật nhiều.
Đời bao em vào lòng, trải cho em những hạnh phúc cũng như những đau buồn, để em được thỏa lòng trải nghiệm, để em hoàn thiện chính em, để em có những ngày tháng khải hoàn mà nhìn về những ngày bỉ cực, và có đạt được điều đó hay không là ở em, là ở chính ngọn lửa niềm tin trong em, ngọn lửa ấy sẽ không tắt, nhưng ngọn lửa ấy nằm trong sự cầm nắm của tay em, đừng buông nhé! Vì khổ đau nhất chính là ngọn lửa niềm tin ấy thôi còn cháy bỏng trong trái tim con người. Trải lòng mình ra, em nhé!
Hoàng Thắng